Kể chuyện về Bác Hồ (Tập 2) - Bác Hồ Và Cốc Nước Nóng
Trong những năm đầu của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, có một đồng chí cán bộ cấp trung đoàn – người từng làm nhiệm vụ giao liên, bảo vệ Bác đi nước ngoài trước Cách mạng Tháng Tám – thường xuyên nóng nảy, hay quát mắng cấp dưới.
Khi nhân dân và các chiến sĩ trong đơn vị phản ánh về phong cách làm việc thiếu điềm đạm ấy, Bác Hồ không trách phạt, cũng không răn đe bằng mệnh lệnh. Người chọn cách dạy bằng sự tinh tế và lòng bao dung, để từ đó giúp cán bộ tự nhận ra sai lầm.
Bác cho gọi đồng chí ấy lên Việt Bắc, và dặn trước với trạm đón tiếp rằng: dù có đến sớm, cũng phải để đúng giữa trưa mới cho vào gặp. Trời hè oi bức, đồng chí cán bộ đến nơi trong trạng thái mệt mỏi, người đầm đìa mồ hôi.
Trên bàn, Bác chuẩn bị sẵn hai cốc nước. Một cốc nước sôi nghi ngút, còn cốc kia là nước nguội mát. Khi đồng chí chào hỏi xong, Bác chỉ vào cốc nước nóng và nói:
– Chú uống đi.
Đồng chí cán bộ lắc đầu kêu lên:
– Trời nắng thế này mà uống nước nóng thì cháu chịu, không uống được đâu ạ!
Bác mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi lại:
– À ra thế. Thế chú thích uống nước nguội, mát không?
– Dạ có ạ.
Bác lúc này nghiêm nét mặt, nói một câu khiến ai nghe cũng phải suy ngẫm:
– Nước nóng, cả chú và tôi đều không uống được. Khi chú nóng nảy, chiến sĩ của chú – cũng như tôi – đều không tiếp thu được gì cả. Vậy nên, hòa nhã, điềm đạm cũng như cốc nước nguội – dễ uống, dễ thấm, dễ tiếp thu hơn.
Chỉ bằng một cử chỉ giản dị, không cần trách mắng, Bác đã giúp người cán bộ ấy hiểu ra vấn đề. Đồng chí cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ sửa chữa.
Giá trị đạo đức sâu sắc từ một bài học đời thường
Qua câu chuyện tưởng chừng rất đời thường ấy, ta thấy rõ tấm lòng, sự khéo léo và trí tuệ trong cách quản lý con người của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Bác không nặng lời, không dùng quyền uy để dạy dỗ, mà dùng tâm lý – tình cảm – sự quan sát để cảm hóa.
Đây là bài học quý giá không chỉ cho những người làm công tác cán bộ, mà cho tất cả chúng ta trong cuộc sống hàng ngày. Biết kiềm chế cơn nóng giận, giữ được sự điềm đạm, thì lời nói mới dễ đi vào lòng người, việc làm mới được người khác lắng nghe và tôn trọng.